Khó khăn nhất trong đời là gì?
- Thứ hai - 09/05/2016 11:59
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Là khi nhìn người mình yêu đưa thiệp cưới, mình muốn nói câu cuối, không, anh không thể nào mà sống hạnh phúc được, anh làm sao có thể thực sự vui được khi cô dâu không phải em? Mà không nói vậy, nói câu khác, cũng có hạnh phúc, mà là chúc anh hạnh phúc, lòng mình rời rã nhìn người ta sang ngang.
Là khi đi được một đoạn đường dài rồi, hai mươi ba năm chẳng hạn, hoặc hơn thế, phát hiện ra mình đi sai đường, mình đi không đúng con đường cần đi.
Là khi biết con đường mình đang đi không đúng, thứ mình phấn đấu bấy lâu không đúng, nhưng cũng không biết rốt cuộc mình nên đi con đường nào đây? Mình nên phấn đầu vì cái gì đây?
Là khi mình ròng rã, mình mệt mỏi trong cô độc, để đi tìm cho mình một con người, chấp nhận cái mũi của mình, con mắt của mình, cái miệng, cái dáng đi, cái tính cách dị thường, những khiếm khuyết, tất cả những thứ thuộc về mình, mà tìm mãi, tìm mãi, không thấy, không thấy.
Là khi tưởng như mình tìm được người rồi, nhưng một ngày bình thường nào đó, trong khi ôm họ vào lòng mình, mình vẫn thấy mình trống hươ trống hoác, mình phát hiện ra cái sự thật đau lòng nhưng trần trụi như chính sự thật, là mình không yêu họ, chưa từng yêu họ, mình biết nói sao đây, mình nói gì với người bây giờ đây?
Là khi mình gắn bó với một chổ làm, là quán hủ tíu đối diện công viên, là quán mỳ quảng quận 3, là công ty có anh sếp dễ thương vô cùng, mình thương cái con đường đi đến đó, cái ghế, cái bàn, mình quen thuộc mất rồi những ánh mắt của những con người xung quanh, mình nhớ da diết bữa cơm trưa văn phòng lúc 12 giờ trưa, những lần ăn chơi bí tỉ sau giờ làm, nhưng rồi cũng rơi vào một ngày bình thường, mình thấy mình cần thiết phải ở không mà thở biết bao nhiêu, mình cảm thấy mình không nên đi làm nữa, mình phải nói lời chia tay, mà không biết bắt đầu từ đâu, khi bước vào phòng sếp để nói là mắt đã ngấn nước rồi, mình chia tay là chia tay với tất thảy mọi thứ thuộc về đó, bỏ lại sau lưng, không gặp lại nữa, như một tuổi vừa qua, tuổi mới đến, làm sao mình đang hai bốn, lại có thể gặp lại hai mươi ba? Làm sao có thể, làm sao có thể?Là khi nhìn người mình thương, quặn quại với cơn đau thể xác, cơn đau tinh thần mà mình không làm gì được, tất cả những gì mình có thể làm lại không thể nào ngay lập tức nhìn họ hạnh phúc được, mình đứng khóc, mình nghẹn ngào, mình câm lặng.
Là khi nhìn người mình yêu đưa thiệp cưới, mình muốn nói câu cuối, không, anh không thể nào mà sống hạnh phúc được, anh làm sao có thể thực sự vui được khi cô dâu không phải em? Mà không nói vậy, nói câu khác, cũng có hạnh phúc, mà là chúc anh hạnh phúc, lòng mình rời rã nhìn người ta sang ngang.
Là những lúc mình ngồi mình khóc, mình dựa ngửa ra ghế, hai chân tréo nghẻo lên bàn mà khóc, mà rống như con vật, mà lý do là gì, không thể nào viết được, lý do là gì, không thể nào miêu tả được.Là những lúc nhìn số phận, nhìn những quy luật của tự nhiên định đoạt số phận của những con người xung quanh, nhưng mình vẫn không tài nào chấp nhận được, mình không thể nào chấp nhận những cuộc ra đi bất ngờ, không có đường quay lại, vĩnh viễn không thể nào gặp lại một người mình thương.
Là đến cuối cùng, mình trở lại cuộc sống trước kia, như chưa từng có bất kỳ ngã rẽ nào, chưa từng đọc bất kỳ quyển sách nào, chưa từng được nói chuyện với bất kỳ người nào, ngoài trường học.
Rồi cuối cùng mình chọn cuộc sống cơm áo gạo tiền, danh tiếng, địa vị, mình chọn người mà người ta bảo là họ yêu mình, họ muốn xây dựng gia đình với mình, mình đồng ý chọn họ, vì họ cho mình những đứa con, họ cho mình cuộc sống giống như người ta, họ làm mình giống người hơn.
Mình khó khăn, mình đau khổ, mệt nhọc, nhìn chính mình buông tay trò chơi cuộc đời, tiếp tục giằng xé nhau bên này, bên kia mà vẫn chưa thể nào chọn lựa được.
Là khi biết con đường mình đang đi không đúng, thứ mình phấn đấu bấy lâu không đúng, nhưng cũng không biết rốt cuộc mình nên đi con đường nào đây? Mình nên phấn đầu vì cái gì đây?
Là khi mình ròng rã, mình mệt mỏi trong cô độc, để đi tìm cho mình một con người, chấp nhận cái mũi của mình, con mắt của mình, cái miệng, cái dáng đi, cái tính cách dị thường, những khiếm khuyết, tất cả những thứ thuộc về mình, mà tìm mãi, tìm mãi, không thấy, không thấy.
Là khi tưởng như mình tìm được người rồi, nhưng một ngày bình thường nào đó, trong khi ôm họ vào lòng mình, mình vẫn thấy mình trống hươ trống hoác, mình phát hiện ra cái sự thật đau lòng nhưng trần trụi như chính sự thật, là mình không yêu họ, chưa từng yêu họ, mình biết nói sao đây, mình nói gì với người bây giờ đây?
Là khi mình gắn bó với một chổ làm, là quán hủ tíu đối diện công viên, là quán mỳ quảng quận 3, là công ty có anh sếp dễ thương vô cùng, mình thương cái con đường đi đến đó, cái ghế, cái bàn, mình quen thuộc mất rồi những ánh mắt của những con người xung quanh, mình nhớ da diết bữa cơm trưa văn phòng lúc 12 giờ trưa, những lần ăn chơi bí tỉ sau giờ làm, nhưng rồi cũng rơi vào một ngày bình thường, mình thấy mình cần thiết phải ở không mà thở biết bao nhiêu, mình cảm thấy mình không nên đi làm nữa, mình phải nói lời chia tay, mà không biết bắt đầu từ đâu, khi bước vào phòng sếp để nói là mắt đã ngấn nước rồi, mình chia tay là chia tay với tất thảy mọi thứ thuộc về đó, bỏ lại sau lưng, không gặp lại nữa, như một tuổi vừa qua, tuổi mới đến, làm sao mình đang hai bốn, lại có thể gặp lại hai mươi ba? Làm sao có thể, làm sao có thể?Là khi nhìn người mình thương, quặn quại với cơn đau thể xác, cơn đau tinh thần mà mình không làm gì được, tất cả những gì mình có thể làm lại không thể nào ngay lập tức nhìn họ hạnh phúc được, mình đứng khóc, mình nghẹn ngào, mình câm lặng.
Là khi nhìn người mình yêu đưa thiệp cưới, mình muốn nói câu cuối, không, anh không thể nào mà sống hạnh phúc được, anh làm sao có thể thực sự vui được khi cô dâu không phải em? Mà không nói vậy, nói câu khác, cũng có hạnh phúc, mà là chúc anh hạnh phúc, lòng mình rời rã nhìn người ta sang ngang.
Là những lúc mình ngồi mình khóc, mình dựa ngửa ra ghế, hai chân tréo nghẻo lên bàn mà khóc, mà rống như con vật, mà lý do là gì, không thể nào viết được, lý do là gì, không thể nào miêu tả được.Là những lúc nhìn số phận, nhìn những quy luật của tự nhiên định đoạt số phận của những con người xung quanh, nhưng mình vẫn không tài nào chấp nhận được, mình không thể nào chấp nhận những cuộc ra đi bất ngờ, không có đường quay lại, vĩnh viễn không thể nào gặp lại một người mình thương.
Là đến cuối cùng, mình trở lại cuộc sống trước kia, như chưa từng có bất kỳ ngã rẽ nào, chưa từng đọc bất kỳ quyển sách nào, chưa từng được nói chuyện với bất kỳ người nào, ngoài trường học.
Rồi cuối cùng mình chọn cuộc sống cơm áo gạo tiền, danh tiếng, địa vị, mình chọn người mà người ta bảo là họ yêu mình, họ muốn xây dựng gia đình với mình, mình đồng ý chọn họ, vì họ cho mình những đứa con, họ cho mình cuộc sống giống như người ta, họ làm mình giống người hơn.
Mình khó khăn, mình đau khổ, mệt nhọc, nhìn chính mình buông tay trò chơi cuộc đời, tiếp tục giằng xé nhau bên này, bên kia mà vẫn chưa thể nào chọn lựa được.