Tuyến đường Hồ Chí Minh thênh thang với nắng gió
Tây Nguyên đón tôi bằng cái nắng khô ráp đặc trưng quyện cùng những cơn gió lồng lộng giữa muôn trùng đồi núi cao nguyên đất đỏ. Đường Hồ Chí Minh huyền thoại, tuyến đường huyết mạch nơi đây, uốn mình bên dòng sông Đăk R Me cuộn chảy mang nặng phù sa.
Bên đường, những đứa trẻ có lẽ là trốn học, đạp xe nô đùa khiến tôi vô cùng vui thích. Khuôn mặt chúng đậm chất nắng gió Tây Nguyên, nhưng vẫn giữ được những nét hồn nhiên tươi trẻ khiến người đối diện thấy mình được quay trở về tuổi thơ trong chốc lát.
Dòng sông Đăk R Me cuộn chảy mang nặng phù sa giữa cao nguyên đất đỏ
Những đứa trẻ nơi đây, với khuôn mặt đậm chất nắng gió Tây Nguyên nhưng vẫn giữ được những nét hồn nhiên tươi trẻ
Vì Gió đi trước nên tôi gấp gáp đuổi theo. Quá trưa, gần tới Plei Cần, hắn bảo tôi là sẽ ngủ vệ đường để đợi. Tôi gặp hắn trên đường vào cửa khẩu Bờ Y với một phong cách rất ngầu. Gió đi xe Exciter, đầu đội mũ kín mặt, áo giáp toàn thân, balo lều bạt đầy đủ. Hắn ít tuổi hơn tôi nhưng vóc dáng bệ vệ với cái đầu nhẵn nhụi, bộ râu quai nón lộn xộn khiến hắn chả khác gì những tên đồ tể trong phim giang hồ. Tuy nhiên hắn lại rất thân thiện, xởi lởi và đặc biệt là hay cười.
Sau màn bắt tay chào hỏi, chúng tôi tiến vào cửa khẩu Bờ Y dưới cái nắng chang chang. Đến ngã ba Plei Kần,chúng tôi rẽ phải vào con đường được mệnh danh là đẹp nhất Tây Nguyên vừa mới được xây dựng thông thương với khu kinh tế cửa khẩu Bờ Y. Con đường rộng thênh thang xuyên qua vùng đất đỏ cao nguyên rộng lớn, hùng vĩ.
Đến cửa khẩu, làm thủ tục đăng ký với biên phòng cửa khẩu quốc tế Bờ Y, rất nhanh sau đó, chúng tôi được phép thăm cột mốc ngã ba biên giới. Đường vào cột mốc chính là đường tuần tra biên giới, chạy men theo sườn đồi núi. Đường nhỏ nhưng đa phần đã được thảm bê tông khá dễ đi, tuy nhiên vẫn còn những đoạn ngập bùn đất đỏ rất khó nhằn nếu vào ngày mưa.
Nắng chiều gay gắt bên những nương đồi nơi ngã ba biên giới Bờ Y
Tuyến đường N5 từ Plei Cần đi cửa khẩu bờ Y rất thông thoáng
Trùng điệp núi đồi nơi biên giới
Những con đường đất đỏ ngập bùn nơi tuần tra biên giới ngã ba Đông Dương
Biển chỉ dẫn bên cột mốc ngã ba Đông Dương
Cột mốc được làm bằng đá hoa cương hình trụ tam giác, mỗi mặt cột mốc quay về mỗi nước được gắn Quốc huy
Cột mốc ba mặt Việt Nam – Lào – Campuchia được dựng trên một đỉnh núi cao 1.086m so với mực nước biển, đây là ranh giới chung giữa ba nước. Cột mốc được làm bằng đá hoa cương hình khối tam giác, cao 2m. Trên mặt cột mốc quay về mỗi nước được gắn Quốc huy, năm cắm mốc 2007 và tên các nước.
Leo bộ 120 bậc đá, đứng trên đỉnh núi, bạn có thể trải tầm mắt nhìn khắp những dãy núi hùng vĩ, những cánh đồng, rừng xanh bất tận. Hơi buồn là các hướng nước bạn là phủ đồi xanh rừng rậm thì riêng hướng Việt Nam là đồi trọc, rừng thưa.
Dưới cái nắng chiều gay gắt, mây trời quần vũ kỳ ảo báo hiệu một cơn bão sắp tới nơi biên giới. Chúng tôi chụp hình kỷ niệm, ngắm đất trời bao la với niềm tự hào dâng trào. Chuẩn bị rời đi thì 2 đứa gặp một đoàn người đi xe biển đỏ tới tham quan cột mốc. Họ tỏ ra ngạc nhiên với biển số xe và phong cách của chúng tôi.
Mọi người hồ hởi làm quen và chụp hình lưu niệm, lấy tên tuổi và địa chỉ. Bác lớn tuổi nhất tay luôn cầm sổ ghi chép, đặc biệt ấn tượng với Gió bởi nét phong trần. Sau hỏi ra mới được biết bác là nhà văn Võ Bá Cường, một ngòi bút quân đội sắc bén với nhiều tác phẩm có tiếng vang như Thời tôi sống, Chuyện tướng Độ…
Người lính già hướng nhìn về miền biên giới xa xăm
Chia tay đoàn khách và không quên hẹn ngày tái ngộ, chúng tôi vội vã rời biên giới khi mây trời cuồn cuộn kéo đến. Đường từ cửa khẩu về thị trấn rất rộng rãi và vắng người càng làm tăng thêm vẻ hung dữ của cơn giông. Chúng tôi phóng nước rút, nhưng đúng là chạy trời không khỏi mưa. Thật không hổ danh mưa Tây Nguyên chút nào, những vạt nước ào ạt trút xuống dữ dội và mãnh liệt.
Tới gần thị trấn, chúng tôi núp vội vào quán ven đường và mặc áo mưa. Với suy nghĩ, mưa to sẽ nhanh qua, nên chúng tôi đi ngay, quyết định đến Kon Tum sẽ nghỉ đêm. Nhưng chúng tôi đã lầm to, mưa như trút nước và kéo dài gần suốt quãng đường chúng tôi đi.
Mưa dữ dội, hạt mưa lạnh như đá, tạt vào mặt, tay, chân đau rát rất khó chịu. Đường xá thì bị ngập nước, chảy thành những dòng suối cuồn cuộn rất khó điều khiển xe. Quãng đường gần 80km tới Kon Tum qua những cánh đồng vắng dưới màn mưa đêm quả thật là một hành trình gian nan
Đang đi giữa đồng vắng thì bất chợt xe tôi va phải đá, lạc tay lái và bị thủng săm bánh trước.Tình cảnh đó thật đáng ngại, thậm chí một bác đi xe máy ngang qua còn khuyên chúng tôi quay về thị trấn. Bộ đồ sửa xe mang theo đã được sử dụng. Giữa đồng vắng, dưới trời mưa, thằng soi đèn thằng hì hụi thay săm quả là ký ức khó quên. Thật may mắn là tôi đã có bạn đồng hành cùng giải quyết những khó khăn gặp phải.
Đường tuần tra biên giới nơi ngã ba Đông Dương
Cơn giông dữ dội miền cao nguyên
Một điều quan trọng trong những chuyến đi xa như này là luôn phải chuẩn bị, tính trước các trường hợp xấu. Đồ thay vá săm, bugi và thao thác sửa chữa cơ bản là những thứ bạn nên được trang bị. Nếu không việc bạn phải dắt bộ hàng km và lỡ nhịp lịch trình là không tránh khỏi. Và phải hết sức cẩn thận, nếu là đi một mình hẳn là tôi sẽ không mạo hiểm đi giữa thời tiết như vậy.
Tầm 21 giờ tối chúng tôi đến trung tâm thành phố Kon Tum nghỉ ngơi. Vậy là kết thúc một ngày nhiều cảm xúc với đầy đủ nắng gió mưa bão vùng đất đỏ Tây Nguyên. Và đặc biệt hơn, tôi đã có một người bạn đồng hành thú vị.
Nguồn phát: Phượt ký của Ngô Huy Hòa
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn