Con người ta chỉ cảm thấy đơn độc khi đứng giữa phố đông người chẳng tìm thấy nổi một hình dáng thân quen, trong cuộc sống đầy màu sắc chẳng thấy được một niềm vui, trong một buổi chiều buông xuống chẳng biết phải đi về đâu, sau một chuyến đi chẳng có ai ngóng trông mình về. Còn tôi, giữa cuộc sống đông người và đầy màu sắc, tôi luôn có một gia đình để về, luôn có những vòng tay ấm áp của người thân, bạn bè chào đón tôi và tôi luôn mỉm cười hài lòng với những niềm vui mà cuộc sống đem lại.
Một trong những điều làm mất hạnh phúc là sự so sánh những gì mình có với những gì mình muốn mà không thể có, hay mình có mà không thấy. Người ta vẫn thường nói “cỏ nhà hàng xóm bao giờ cũng xanh hơn cỏ nhà mình”.
Tục ngữ ta có câu “Trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì chẳng ai bằng mình”. Đó cũng là cái quan niệm sống hạnh phúc, “an nhiên tự tại” của người xưa đã để lại cho hậu thế.
Ngoài những hạnh phúc vật chất còn có những hạnh phúc về tinh thần như tình người với nhau. Tình yêu thương đồng loại, tình gia đình, tình bè bạn… biết bao thứ tình mà chúng ta trân quý để tạo cho chính ta và mọi người chung quanh hạnh phúc.
Mỗi người chúng ta đều ít khi hài lòng với những gì mình đang có, dù đã nắm trong tay rất nhiều thứ khiến người khác phải ngưỡng mộ và nể phục nhưng không vì thế mà bạn hài lòng về những gì đã có được. Lúc nào cũng cố gắng “ cày, cuốc” để tìm kiếm nhiều hơn nữa dù biết rằng lòng tham mãi mãi không thỏa mãn được. Hạnh phúc có phải là những gì đang có mà là bạn có hài lòng với những gì mình đang có hay không?
Có một câu chuyện về ngày lễ giáng sinh khiến cho mình luôn tự hỏi: tại sao họ, những người nghèo nhất trong giáo xứ đó, gia đình có đến 7 anh chị em, họ ăn không no, mặc chưa đủ ấm nhưng chưa bao giờ họ nghĩ mình nghèo đó. Dù phải chia nhau sử dụng chiếc thìa bạc trong lễ phục sinh, chuyền nhau hai chiếc dao cắt bánh mì nhưng chưa bao giờ họ than vãn: ôi mình nghèo quá.
Và họ, những con người nghèo đói đã tiết kiệm suốt một tháng trời để có được 70 đô la quyên góp cho gia đình nghèo nhất trong khu phố. Kết quả của đợt quyên góp, họ không ngờ đó chính là gia đình mình. Khi nhận được những đồng tiền đó, họ đã rất buồn, vì chưa bao giờ họ nghĩ mình là người nghèo nhất. Cuối cùng, họ quyết định dành toàn bộ số tiền nhận được, 83 đô la để quyên góp cho nhà thờ.
Còn bạn, bạn nghèo đến mức nào? Chỉ cần có hạnh phúc, có tình yêu thương của bố mẹ và anh chị em dành cho nhau, như thế bạn đã giàu có lắm rồi, nhưng tiếc rằng chúng ta thường chỉ nhìn vào những giá trị vật chất để cân đo đong đếm sự giàu nghèo.
Đừng bao giờ để vật chất bó hẹp tâm hồn mình bạn nhé. Đừng bao giờ nghĩ rằng, khi kiếm được thật nhiều tiền bạn sẽ hạnh phúc. Không đâu, hạnh phúc không phụ thuộc vào việc bạn có bao nhiêu tiền mà nó phụ thuộc vào việc bạn có biết cách tận hưởng những gì mình đang có hay không. Đừng chạy theo tiền tài, địa vị bạn nhé, đó không phải là thứ làm nên hạnh phúc cho chúng ta. Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để mất rồi mới hối tiếc!