Có một chú tiểu khá thông minh, chú luôn đặt những câu hỏi xung quanh cuộc sống. Một ngày nọ, chú hỏi sư thầy của mình:
Sẽ có lúc cuộc sống ghìm bạn xuống những khó khăn và phải gắng hết sức để xoay vần với chồng chất những áp lực, nhưng nếu muốn mình đẹp lên như ước ao của vô vàn con gái khác, thì quẳng hết gánh lo đi! Đời đẹp mà!
Đừng kết hôn trước tuổi 25, con hãy cứ thỏa sức vẫy vùng đam mê những gì con theo tuổi, hãy cứ sống và yêu thương hết mình cho tuổi trẻ.
Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên
Bạn chính là thuyền trưởng trên con tàu cuộc đời. Chính bạn sẽ đưa cuộc sống của mình đi về nơi đâu! Nếu bạn cứ bất chấp và thu nạp những suy nghĩ điên rồ ẩn hiện bên trong tiềm thức rằng: “Tôi không thể”, bạn sẽ mãi dậm chân tại chỗ. Vì cuộc sống là ... không ngừng hy vọng, hãy tiến lên phía trước, vươn tới những chân trời rộng mở. Tôi tin rằng bạn sẽ thành công!
Giữa cuộc đời với nhiều chuyện trái ý, nhiều khó khăn bủa vây, rèn luyện cho bản thân thái độ sống lạc quan là điều rất khó, nhưng không có nghĩa là không thể được! Bất cứ ai cũng đều có thể trở thành người có thái độ sống lạc quan. Nếu có trở ngại, thì trở ngại lớn nhất đó chính là bản thân ta.
Trong cuộc đời mỗi con người, có người cho nhiều hơn là nhận, lại có kẻ thích nhận hơn cho đi. Khi ta có được một thứ gì đó cả về vật chất lẫn tinh thần, đồng nghĩa với sự mất mát ở một mặt khác. Đó là quy luật không thành văn của cuộc sống. Đó cũng là một lí lẽ cho những bất hạnh hay hạnh phúc: được và mất.
Thiết nghĩ ai có thể nói rằng mình còn sống được bao lâu, 1 ngày, 1 năm, 10 năm, hay lâu hơn nữa...ko ai nói trước được cả. Nếu như chỉ còn 1 ngày thì bạn sẽ làm gì, còn 1 năm sẽ làm gì, còn 10 năm thì sẽ làm gì..cũng ko thể xác định được..rất mông lung
Đời là cuộc đấu tranh liên tục; nó luôn được cải biên với nhưng khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá.
Tất cả chúng ta đều thất bại trong việc theo đuổi giấc mơ về sự hoàn hảo. Vì vậy tôi đánh giá chúng ta trên cơ sở những thất bại huy hoàng khi cố làm những điều không thể. Vậy hãy bắt đầu ngay bây giờ, ngay ngày hôm nay. Hãy dám vượt qua những nỗi sợ hãi, dám nghĩ, dám làm, dám vượt qua chính mình.
Sống ơi, ta muốn gọi cuộc đời bằng một niềm yêu trìu mến như vậy. Vội vã viết những điều đang nghĩ suy ra kẻo rồi sẽ bay mất. Yêu đã có lần ta trách như một con tinh quái quỷ và thích trêu đùa nhân thế, nay lại muốn cười vì dường như mình cũng đã đang yêu...
Con Hậu bực bội nói với con Vua: "Này, tại sao tôi là người có quyền lực cao nhất ở đây, nhưng lũ quan lính kia lại cứ lăng xăng bảo vệ ông mà không thèm bảo vệ tôi thế hở?"
Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?
Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
Ngày xưa có đôi vợ chồng họ có một cậu con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ. Một hôm họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái.
Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang lên. Đừng bao giờ để những phiền muộn cuộc sống quanh quẩn mỗi ngày quanh mình, bạn giải quyết được nó thì sao, còn không thì sao?
Nếu như hôm nay bạn đã cho đi một điều gì đó thì ngày mai bạn cũng sẽ nhận được những giá trị tương tự mà hôm qua bạ đã cho đi, có khi cái mà ngày mai bạn nhận được sẽ là...
Ngày trước, tôi luôn có suy nghĩ rằng thất bại và thành công là hai thứ đối lập nhau, cũng như đúng và sai không thể nào cùng gán cho một điều gì đó. Đã thất bại nghĩa là không thể nào chạm được đến thành công, và đã sai sót nghĩa là đâu thể làm điều gì đúng đắn.
Sống một cuộc đời đầy khó khăn, vào giữa một thời điểm khó khăn, bạn vẫn đừng quên dành thời gian để dừng lại, suy nghĩ và cảm ơn cuộc sống vì những gì mình có được, thay vì chỉ nghĩ đến những gì mình thua thiệt. Bạn tìm thấy sự yên bình ngay giữa cơn giông bão, đó mới là sự bình yên thực sự. Đó là niềm bình yên của những người học cách đối diện với những thất bại, mất mát, suy sụp, để rồi đi tiếp.
Vào thế kỷ 15, tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình có tới 18 người con. Cha của họ phải làm việc tới 20 tiếng đồng hồ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.