Tuy nhiên tử tế với mọi người vẫn chưa đủ. Nếu chúng ta đôi lúc gặp những người chưa tử tế với mình, ta phải làm sao ? Chúng ta cần biết thương mình để có thể thương người. Và một trong những cách thương mình có thể dẫn đến an vui là biết buông xả và tha thứ. Bài viết sau đây của Leo Babauta trong Zenhabits sẽ cho ta một số ý tưởng về cách thực hành buông xả và tha thứ.
Tháng bảy mưa ngâu chẳng buồn mà cũng rầu rầu. Cũng chẳng phải vì tháng bảy đa sầu đa cảm thế mà con nhớ mẹ đâu.
“Ăn mày là ai, ăn mày là ta, đói cơm rách áo hóa ra ăn mày”, nghe lâu rồi và cũng có hiểu nhưng chưa sâu sắc như sau này.
Kính thưa thầy, con thường nghe nói tam bành lục tặc mà con không hiểu tam bành là gì? Lục tặc là sao? Kính mong thầy giải đáp cho con hiểu.
Rất lạ là có nhiều người không biết thương chính bản thân. Có lẽ do họ nghĩ rằng thương yêu chính bản thân là điều dễ làm nhất trên đời nầy, vì ai cũng lo cho mình là trước nhất.
Những cơn mưa đem đến cho mỗi người những cảm xúc tâm trạng khác nhau, nhưng phần lớn là một nỗi buồn man mác, lạnh buốt trong lòng. Những tia nắng ấm áp, chói chang lại mang đến cho con người sự tươi mới, tràn đầy sức sống.
Nếu bạn đang buồn và muốn khóc, hãy tìm một bờ vai vững chắc và khóc thật to, khóc cho vơi hết những nỗi buồn và áp lực của cuộc sống mà bạn đang phải gánh chịu….Và nếu bạn đã tĩnh tâm trở lại, Hãy nhìn cuộc đời với ánh mắt lạc quan hơn, hãy tạo dựng niềm tin trong chính bản thân mình…
Tôi muốn sống như những đóa hoa kia vì chúng luôn tự tin khoe sắc thắm. Chẳng có loài hoa nào đẹp nhất vì mỗi bông hoa đều là duy nhất. Bạn cũng vậy, sẽ chẳng có ai giống bạn, chẳng có ai có thể làm con người bạn tốt hơn ngoại trừ bạn. Tôi muốn làm một bông hoa dại vì nó có một sức sống mãnh liệt, dù cho hạn hán mưa giông hoa vẫn vươn mình đón nắng mặt trời. Còn bạn thì sao, bạn đã chọn cho mình một loài hoa đẹp nào chưa?
“Tôi luôn tin rằng tôi có thể đi lại bình thường, và đó là sự thật. Giờ đây tôi sẽ chạy, và chạy nhanh hơn bất kỳ người nào khác!”
Một trong những điều quan trọng nhất người ta học được khi sống ở Nhật Bản là luôn đúng giờ. Điều đó không chỉ thể hiện sự tôn trọng người khác mà còn khiến mọi việc tiến triển suôn sẻ và hiệu quả hơn.
Nếu bạn thật sự muốn 'trả thù', có lẽ sẽ không có cách nào tốt hơn việc bạn lờ nó đi và cuối cùng để nó bị chìm trong quên lãng.
Đơn điệu, tẻ nhạt luôn là "vị" thường trực trong những ngày đang sống, vấn đề là bạn có đủ sức khiến hiện tại của mình màu mè hơn không?
Sống ở đời ai ai chẳng muốn được hạnh phúc, được luôn luôn vui vẻ nhưng mỗi người lại quan niệm về hạnh phúc khác nhau.
“Sở dĩ ý tưởng của tôi thành hiện thực vì tôi đã không dừng lại sau lời từ chối đầu tiên hay thứ một trăm. Thua keo này, bày keo khác, tôi không bao giờ chấp nhận bỏ cuộc.”
Đường đời không bao giờ là một ngõ cụt. Trên con đường ấy có vô vàn những ngả rẽ, những vòng quanh, hay một chút quanh co, ngoằn nghèo, có khó khăn đấy, những không phải không thể vượt qua.
Có những cái ta chán ơi là chán, nhưng ta phải học cách yêu nó bởi vì ta vẫn phải sống chung với nó, ta luôn ở gần nó và chưa có khả năng thay đổi được nó…
Buổi chiều lang thang bên bờ biển thấy dăm ba đứa trẻ thả từng giọt cát xây lâu đài cho mình. Sóng vỗ, lùa tan công trình đang dở chừng, cát trả lại biển những gì vốn là của nó. Nuối tiếc và kiên nhẫn thả từng giọt cát xây lại. Sóng lại vỗ bờ…
Lòng biết ơn giúp chúng ta có nhiều khả năng sống hạnh phúc và an lạc...
“Tôi luôn luôn ước mơ thực hiện những điều to tát hơn và tốt đẹp hơn, không chỉ cho riêng mình mà cho gia đình và cả cộng đồng của tôi. Tôi biết mọi việc không thể được hoàn thành ngay lập tức, tất cả đều phải được lên kế hoạch và chuẩn bị thật chu đáo. Tôi đã từng dành 15 năm chuẩn bị bản thân để đương đầu với thử thách.”
“Nhà văn không thể biết trước thành công có đến với mình hay không. Họ chỉ biết nỗ lực hết mình và chuẩn bị chào đón thành công bằng việc viết, viết, và viết nhiều hơn nữa.” Lại một lời từ chối nữa trong vô số lời từ chối của các nhà xuất bản.